| Tiêu Đề : Nỗi Nhớ & Kỉ NIệm
Nỗi Nhớ và Kỷ Niệm Giây phút đẹp nhất, khó quên nhất trong đời ai cũng từng trải qua: thời áo trắng. Tuổi của mơ hoa, trong sáng và hồn nhiên. Cuộc đời vùn vụt trôi như dòng thác, qua những khúc quanh co, những đoạn gập ghềnh; có khi êm ả, bằng phẳng nhưng dầu cơn xoáy cuồng nộ của thời gian có mãnh liệt đến đâu. Ít nhất ai đó cũng từng một lần ngoái nhìn, nuối tiếc hay rưng rưng nhớ lại một thời đã qua, thời áo trắng đầy ắp tình bạn bè, thầy trò, và cả những vui buồn sách vở hay những mối tình học trò lãng đãng, thơ ngây... Có anh bạn cứ nằm nghe mãi bài hát Phượng Hồng, hỏi hoài mới chịu trả lời “tại vì trong đó có đoạn nói về mối tình đầu của tôi”..Ừ nhỉ, mối tình đầu của tôi, đã trôi qua như những cơn mưa mùa hạ, đã nhạt nhòa trong những kỷ niệm ấu thơ, mênh mông một khoảng ký ức xa xăm thời áo trắng. Tôi bỗng hồi tưởng lại, và bất chợt thấy mình đang say sưa lắng nghe bài hát này. Mối tình đầu của tôi là gì nhỉ, à phải chăng đó chính là “cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp”, để mỗi khi mưa về lại nhớ tới bóng hình một ai đó mơ hồ trong làn mưa bay. Có phải chăng là “áo ai bay trắng cả giấc mơ”. Tôi nhớ những tà áo dài, màu trắng tinh khôi học trò, bay bay trên đường chiều sau giờ tan học. Và tôi nhớ dáng em mặc áo dài thướt tha, đôi khi động lòng, tôi viết thành vần thơ, đó phải chăng là “bài thơ còn hoài trong vở” để rồi “giữa giờ chơi mang đến lại mang về?” Tôi từng viết thơ, khi người ta yêu ai cũng có thể là thi sĩ, những vần thơ có lẽ “ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu”, đôi khi chân tình mộc mạc đơn sơ trong trắng ngày ấy, biến mình trở thành “một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ” chăng? Thời gian trôi đi, sao tôi không thể lãng quên được một bóng hình, dù đã có biết bao người đã đi qua, nhưng mối tình đầu sao chẳng hề phôi phai? Ở trường, tôi chỉ còn nhớ tới nơi ghế đá hàng cây, nơi góc nhỏ chúng tôi hay hàn huyên tâm sự, và có lẽ tình cảm lớn dần lên mà không phải là mối tình, nhưng người ta gọi nó là “Tình Đầu”. “Cái thưở ban đầu lưu luyến ấy, ngàn năm hồ dễ mấy ai quên?” Có những vần thơ tưởng là không tên, có những mối tình tưởng là hư ảo, có những kỷ niệm tưởng rằng nhạt phai... để khi hồi tưởng lại, tôi thầm gọi tên một người, thầm gọi “mối tình đầu của tôi”. Để rồi “mùa sau biết có còn gặp lại, ngày khai trường áo lụa gió thu bay”. “Mối tình đầu của tôi nhờ cây đàn buông tiếng hát xa xôi”... Hay nhỉ... Có một thời để nhớ, một thời để mộng mơ. bao giờ trở lại trường cũ ơi trở lại để nghe những tiếng cười trở lại trên vai tà áo trắng trong nắng hân hoan những đầy vơi. vẫn là cảnh cũ ngày xưa đây hành lang, ghế đá những hàng cây thấp thoáng trên cao vài cánh lá màu hoa phượng thắm lòng ngất ngây. bên khung cửa sổ tuổi mộng mơ trở lại để nghe những vần thơ của ngày hai buổi thời bút sách chợt nhìn thấy mình còn bơ vơ. trường cũ, thầy cô vẫn tháng ngày đàn em tiếp bước cùng dựng xây muôn ngàn yêu thương còn lưu dấu bao giờ trở lại, bao giờ đây? Mỗi lúc cảm thấy nhớ về kỷ niệm trường xưa, tôi lại lang thang vào trang web trường cũ để xem hình. Những thế hệ tiếp nối bước vào ngôi trường một trời yêu dấu mộng mơ ngày xưa, để được nhìn thấy vẫn những hình ảnh cũ ấy, bàn học, ghế đá, hàng cây, sân trường rực nắng hân hoan. Để được nhìn thấy hình ảnh thầy cô cũ, nay đã già thêm đi, nay đã khác với ngày xưa nhiều.Và mỗi khi được nhìn lại, tôi không khỏi nghẹn ngào, xúc động. Khi còn đi học, ngồi trên ghế nhà trường, lúc nào cũng ao ước được học cho xong, ra về sớm, hay được nghỉ học. Khi đi xa rồi, khi càng lớn, tôi mới nhận ra những giá trị vô hình mà mình đánh mất lúc nào không hay. Có lẽ ít ai trân trọng những kỷ niệm một cách thật sâu sắc, vì thời gian đôi khi xóa mờ nó, hình ảnh ngày xưa trong tôi dù cho nhạt nhòa, vẫn còn sống mãi. Tôi nhớ kỷ niệm học sinh. Nhớ những lần không học bài ngồi quay cóp, mặt đứa nào cũng căng thẳng. Nhớ những lần mang thằn lằn vào lớp dọa tụi con gái. Nhớ những lúc buồn anh em ngồi hát nhạc chế cho nhau nghe. Nhớ những ngày trưa nắng cháy đạp xe, nhớ những khi không học bài ngồi lén đọc truyện ở góc lớp. Tôi nhớ tiếng nói, nhớ nụ cười, nhớ cả những lần đánh nhau. Nhớ căn-tin buổi trưa cuối tuần tôi ở lại. Nhớ những chiều mưa.... Tôi nhớ hình ảnh giận dữ, yêu thương, ganh ghét, ghen tức, vui vẻ, đùa giỡn.... Nhớ tất cả... Nỗi nhớ nào giờ đây đang hiện lên phập phồng đau nhói?
Khi đi xa mới thấy rằng những ngày xưa thật đẹp, mà mãi mãi về sau này tôi không bao giờ có được nữa. Tôi ngồi đây viết về những ngày xưa đó, rất rất nhiều làm sao nói hết được. Từng kỷ niệm một, tôi vẫn còn nhớ...sâu sắc như vừa mới ngày hôm qua. Còn nhiều điều tôi muốn viết về ngôi trường và những kỷ niệm ấy, nhưng mà đã là kỷ niệm thì khó có thể viết hết thành văn bản, hay nói hết bằng lời. Hãy để trái tim còn lưu giữ một khung trời tuổi thơ.
| |